Khóc than ư? Cuộc đời ngắn lắm
Một hôm thấy Mullah Nasruddin khóc không dứt, hàng xóm và bạn bè mới tụ tập quanh và hỏi tại sao. Nasruddin trả lời: “Chú tôi vừa qua đời”. Một người bạn hỏi: “Thế chú ấy có thân thiết với anh không?”...
One day Mullah Nasruddin was inconsolably crying. His neighbours and friends gathered around and asked why Nasruddin grimly replied, "My uncle has passed away. A friend asked, "Was he very close and dear to you?"

… Nasruddin đáp: "Không thân lắm. Tôi chỉ gặp chú hồi nhỏ. Nhưng chú để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".

Mấy người bạn đều ngạc nhiên: "Thế tại sao anh lại khóc về một người chú xa lạ như thế, lại khóc nhiều khi chú đã để lại cho anh một đống tiền như vậy?". Nasruddin trả lời: "Tôi không khóc cho chú ấy. Một người chú khác của tôi mất hôm qua".

Nasruddin replied, "Not very close. I have seen him during childhood. But he has left one lakh rupees for me." The friends were surprised, "Why are you crying for a distant uncle, more so when he has left so much money?" Nasruddin replied, "I am not crying for him. Another uncle of mine died yesterday ."


Tức thì một người hàng xóm hỏi: "Ồ! Chắc hẳn chú ấy phải thân thiết với anh lắm. Đừng buồn, rồi ai cũng phải chết mà…". Nasruddin ngắt lời: "Tôi không khóc cho người chú đó. Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".


Những người bạn ngạc nhiên: "Thế thì cái gì khiến anh khóc?".

Nasruddin nói: "Một người chú khác của tôi chết ngày hôm kia. Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".


A neighbour asked, "Oh! He must be very close to you. Never mind, after all everybody has to die…." Nasruddin interrupted, "I am not crying for him. He has also left one lakh rupees for me." The surprised friends asked, "Then what makes you cry?" Nasruddin said, "Another uncle of mine died day before yesterday He has also left one lakh rupees for me."

Những người bạn đồng thanh quở trách Nasruddin: "Hôm nay anh đã giàu hơn vì có thêm ba trăm ngàn rupi từ ba người chú họ xa. Thay vì ngồi khóc, anh phải vui lên".

Nasruddin thản nhiên đáp: "Làm sao tôi có thể vui vẻ được? Tôi khóc vì tôi không còn người chú nào khác chết đi và cho tôi thêm một trăm ngàn rupi nữa".
The friends rebuked, "Today you are richer by three lakh rupees by the death of three distant uncles. Instead of crying you should rejoice."

Nasruddin grimly replied, "How can I rejoice? I am crying because I do not have any other uncle to die and give me one lakh rupees more."


Giống như anh chàng Nasruddin, tất cả chúng ta đều khiến mình bất hạnh về những gì chúng ta không có hoặc không thể đạt được, thay vì hạnh phúc về những gì chúng ta đang có.

Trong cuộc sống, chúng ta có được một số thứ nhất định và không có một số thứ nhất định. Chúng ta có cuộc sống đáng quý, những mối quan hệ tốt đẹp, không khí, nước, hoa, cỏ xanh, và bầu trời xanh. Tất cả thiên nhiên đều bận rộn mang đến cho chúng ta niềm vui. Nhưng chúng ta không có thời gian chấp nhận những niềm vui này.

We all make ourselves unhappy like Nasruddin over what we have not got or cannot get, instead of being happy over what we have got. In life we get certain things and do not get certain things. We have precious life, loving relations, air, water, flowers, green grass and blue skies to make us happy . All nature is busy giving us pleasure. But we have no time to accept it.
We are too busy in counting what we have not got: a bigger house, better car, power and position and so on. We forget that someday in the near future we have to leave everything for our eternal abode.


Thay vì đó, chúng ta lại bận rộn đếm những gì chúng ta không có: một căn nhà lớn hơn, quyền lực, chức vụ… Chúng ta quên rằng trong tương lai không xa, ta phải bỏ lại mọi thứ để sang thế giới bên kia.

Life is too short to be possessed by these transitory possessions. Since life is in motion we cannot remain happy with anything for long. So why pine for them?


By MN Kundu